Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline funk  
#1 Đã gửi : 06/07/2010 lúc 02:38:20(UTC)
funk

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-10-2006(UTC)
B.viết: 1.126
Man
Đến từ: tây hồ - hà nội

Được cảm ơn: 73 lần trong 47 bài viết
Giữa đêm tối, khi đang chìm vào giấc ngủ say. Chương giật mình tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại đổ dồn, quơ tay lấy chiếc điện thoại trên cái bàn gỗ ngay cạnh giường, từ đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đêm.

- Chương à, xem như bác xin con, hãy đến thăm Bảo lần cuối đi con, nó cứ gọi tên con mãi.

Chương chỉ biết nói một câu mà trong tâm Chương không muốn nói.

- Con không thể gặp Bảo.

Rồi Chương cúp máy, bóp chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay thô ráp, sần sùi. Phút chốc, chiếc điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất, sự va chạm giữa chiếc điện thoại và mặt đất tạo nên một tiếng âm thanh, tuy không to, nhưng cũng đủ để làm tim Chương co thắt lại khi nghĩ đến những chuyện không hay sẽ xảy ra.

Mấy ngày nay, Chương thường nhận những cuộc gọi như thế, có lúc thì buổi sáng, có lúc thì buổi trưa, và ngày hôm nay thì lại trong đêm tối. Chương bật dậy, ngồi thu mình trong đêm, hai cánh tay đan chéo trước ngực. Chương cố gắng đè nén trái tim mình lại để tim đừng đập mạnh, và hy vọng những chuyện mà Chương suy nghĩ sẽ không xảy ra. Chương ngẩng nhìn cái đèn ngủ phía bên góc tường, ánh đèn mờ đục, không khí trong căn phòng thật lạnh lẽo, âm u. Những hồi ức về những chuyện đã xảy ra lại hiện về trong tâm trí, Chương cố nhấn chìm nó vào trong nhưng không được, trong lúc này nó mạnh quá, mọi cảm xúc cứ kéo nhau trỗi dậy, lực bất tòng tâm. Cứ thế Chương để những hồi ức trở về.
.

******

Một buổi chiều, khi đi làm về thì Chương nghe tiếng mẹ của Bảo vang vọng trong căn nhà trọ mà Chương và Bảo đang sống chung. Giọng bà ôn tồn, nói những lời của một người mẹ hiền dành cho một đứa con thơ.

- Mày có ăn ở với nó suốt đời được không? Hay chỉ dăm ba ngày lại đi quen thằng khác? em rành mày quá mà, mấy tháng trước mày cũng quen thằng Quân, giờ đến thằng Chương, rồi vài tháng sau thì đến lượt ai? em chấp nhận mày là gay, là đồng tính, nhưng em không chấp nhận mày quen thằng này được vài tháng, rồi chán, lại đi tìm thằng khác.

Chương đứng bên ngoài, nghe rõ mồn một những lời mẹ Bảo. Chương chỉ mới chấp nhận sống chung với Bảo được hai tuần nay, khi Chương và Bảo đã tìm hiểu nhau vài tháng. Chương cảm nhận được sự chân thành của Bảo, những gì Bảo kể, trong đó có cả Quân. Nên vấn đề mà mẹ Bảo nói không làm cho Chương ngạc nhiên. Chương hiểu tất cả.

Chương bước vào nhà, cúi đầu chào mẹ Bảo, mỉm cười khi nhìn Bảo. Chương vẫn bình thường, xem như những sự việc lúc nãy chưa từng diễn ra trong đầu.

- Cũng gần tối rồi, con mời bác ở lại ăn cơm chung với tụi con cho vui.

Bảo nghe những lời nói đó lại ùa theo, lên giọng.

- Anh không được gọi bằng bác, phải gọi bằng mẹ chứ.

Chương mỉm cười, nhìn mẹ Bảo rồi nói.

- Ừ, thì mẹ chịu chưa?

Mẹ Bảo lại cười khanh khách.

- Cái này em chịu nè, nhưng phải lâu dài nha, còn chỉ có vài tháng thì em không đồng ý.

- Hên xui à, biết đâu Chương hết yêu con thì sao?

Chương vỗ nhẹ vào vai Bảo.

- Nói vậy cũng nói được nữa hả? Người gì đâu mà thấy ghét quá trời.

- Giờ nói ghét, lát nữa mẹ về mà nói thương là không được đâu đó.

- Thôi em về, thấy hai tụi bây như thế này, em ngứa con mắt quá.

- Thấy chưa? Anh làm mẹ về rồi đó.

- Mẹ phải về để nhà không có ai trông, còn phải thắp nén hương cho cha mày nữa chi.

Chương tiễn mẹ Bảo ra đến đầu đường, rồi nắm tay mẹ Bảo: “Con sẽ làm cho em Bảo thật hạnh phúc, hãy tin con”. Mẹ Bảo không nói gì, nhưng Chương nhìn vào ánh mắt của bà, hiện lên trong đó một niềm tin và những tia hy vọng.

Khoảng thời gian đó là một khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Sáng cả hai cùng đi ra khỏi nhà, đi chung được một đoạn thì Chương rẽ trái, còn Bảo thì rẽ phải để đến công ty. Chiều thì cả hai về nhà, nấu cơm. Chủ nhật thì cả hai lại đèo nhau ra tận ngoại thành đổi không khí hoặc về nhà của Bảo.

 

*****

Cho đến một ngày, Bảo hớt hải chạy về căn nhà trọ, bỗng khựng lại trước nhà khi thấy Chương đang nằm xem tivi, ánh mắt xiên xéo của Bảo nhìn thẳng vào mặt Chương. Trong lúc này nếu có một con dao Thái Lan thì Bảo sẽ đâm thẳng vào người Chương, cho Chương chết đi, rồi sau đó Bảo cũng dùng chính con dao đó, tự kết liễu đời mình. Chỉ mới nghĩ đến điều đó thì Chương quay lại, nhìn Bảo đang đứng trước cửa nhà.
.

.
- Hôm nay em sao thế? Đi làm về sao không vào nhà mà đứng đó làm gì?

Những câu nói đó, làm cho những tia lửa có trong người Bảo bộc phát.

- Về mà để đưa cho anh xem cái này chứ?

Bảo đưa tờ giấy kết quả xét nghiệm HIV dương tính cho Chương xem, khuôn mặt Chương đổi sắc khi cầm trên tay tờ kết quả đó, căn phòng lại trở nên nặng nề, căng thẳng.

- Tại anh, tại anh tất cả, tại anh mà tôi phải ra như thế này. Tôi căm thù anh, đến chết tôi cũng căm thù anh.

Chương cầm tờ kết quả xem, cố gắng bình tĩnh, rồi nhìn Bảo.

- Vì sao lại tại anh chứ?

- Vì từ lúc tôi sống chung với anh, tôi không hề ân ái với ai ngoài anh hết.

- Vậy là em nghĩ anh đã lây cho em sao? Em nghĩ anh là hạng người thích ăn chơi lắm sao?

- Đúng, chỉ có anh, ngoài anh ra thì không còn một ai khác. Tôi hận anh.

Tiếng Bảo vang vọng trong căn phòng kèm theo những mảnh vỡ của chiếc ly thủy tinh. Bảo hét lớn, nước mắt trào ra được một lúc rồi Bảo quỵ xuống đất, trơ ra như một kẻ không hồn. Chỉ có Chương lúc này như không tin vào sự thật đang diễn ra trước mắt. Chương không khóc, nói đúng hơn là Chương không thể khóc, bởi từ bấy lâu Chương nghĩ nước mắt chỉ là một thứ dung dịch tẩy rửa, không hơn, không kém. Chương lại nằm xuống giường, tay phải gác lên tráng, nằm suy nghĩ. Chương nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một ý nghĩ “ Ngày mai mình phải đi xét nghiệm HIV, biết đâu mình không bị nhiễm thì sau?”. Những hy vọng lại ùa về trong đầu Chương, trong đêm đó Chương không thể nào ngủ được.

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, cầm tờ kết quả trên tay. Chương bước đi ra ngoài, cố nhìn tờ kết quả một lần nữa, mặt dù Chương đã được nghe những lời khuyên của anh tham vấn viên, nhưng lần này Chương không thể nào đứng vững được nữa, cố dựa vào bức tường, nếu không làm thế thì Chương sẽ ngã quỵ ngay xuống đất. Những người đi ngang qua, gặp Chương.

- Anh có làm sao không? Tôi có thể giúp anh.

- Mẹ ơi, chú đó có bị làm sao không vậy mẹ?

- Tôi không sao đâu. Cảm ơn chị.

Những câu hỏi mang hơi ấm của tình người, nhưng họ đâu biết Chương đang bị gì, nếu họ biết trong người Chương đang chứa con virút HIV quái ác, thì họ có còn quan tâm nữa hay chăng? Hay họ sẽ chỉ nói vỏn vọn một câu: “Đừng đụng vào, bị HIV đấy”. Xã hội này, mấy ai thấu hiểu được những người bị nhiễm, khi một người bị nhiễm HIV họ chỉ nghĩ ngay đến việc người này ăn chơi quá nên mới bị nhiễm, âu cũng là lẽ thường ở đời.

Chương trở về, căn phòng vắng hoe, không một bóng người. Bảo đã đi đâu? Và hiện giờ đang làm gì? Những vật dụng của Bảo đã không còn ở trong phòng này nữa, mọi thứ đều được dọn sạch sẽ, từ vật dụng hằng ngày và ngay cả tấm hình kỷ niệm của hai đứa chụp chung cũng được Bảo đem đi. Căn phòng trở nên trống trải, nó giống như lúc Bảo chưa dọn vào.

********

Công việc hiện giờ của Chương là chăm sóc những người bị nhiễm ở thời kỳ cuối. Chương vào trại này làm đã được hai năm, và trong hai năm nay Chương đã giúp được bao nhiêu người có hoàn cảnh giống Chương.
.

.
Từ lúc mẹ Bảo báo tin, người Chương bần thần cả ra. Suốt ngày cứ đi ra đi vào, đứng ngồi không yên. Chương vẫn không tin những con virút HIV có thể làm ngã quỵ Bảo nhanh đến thế. Bảo có thể sống chung với nó bằng cách hằng ngày uống thuốc đúng giờ và tuân thủ cách điều trị giống như Chương đang làm, hay là Bảo không làm được điều đó nên sức khỏe mới ra như thế.

Bảo còn trẻ quá, cái tuổi hai lăm này, Bảo còn có thể giúp được rất nhiều người có hoàn cảnh giống Bảo. Từng ngày, từng ngày Chương vẫn mong chờ giới y học sẽ tìm ra cách chữa trị con virút HIV này, lúc ấy Chương sẽ được làm lại từ đầu và Chương nghĩ Bảo chỉ là bị sốc trong lúc nhất thời thôi.

Những điều kỳ diệu ấy sẽ đến với Chương và Bảo, nhưng nào ngờ. Chương lắc đầu.

Thế rồi Chương thấy trong người bán tín, bán nghi, ngay lập tức gọi điện cho mẹ Bảo, để hỏi lại tình hình sức khỏe. Mẹ bảo vẫn lặp lại những lời nói cũ: “Con à, con vào thăm nó một lần đi, nó cứ gọi tên con mãi”.

Chiều ấy, Chương trình bày với anh quản lý để xin phép nghỉ vài ngày. Sau khi hiểu được những lý do mà Chương nêu ra, anh quản lý gật đầu và bảo: “Hãy sống tốt nhé Chương, tôi tin cậu sẽ làm được”. Chương không nói điều gì, cúi đầu cảm ơn anh quản lý rồi bỏ đi. Chương đi ngang qua khu nhà của những bệnh nhân đang ở giai đoạn cận AIDS.

- Anh có việc phải đi vài ngày, em ở nhà ráng uống thuốc đúng giờ và ăn uống đúng bữa.

- Cuộc sống này, nếu có tha thứ được thì hãy tha thứ đi anh.

Chương gật đầu với anh bệnh nhân.

- Anh đã tha thứ từ lúc anh gặp được em ở trong trại này.

Thành phố hiện ra dưới làng nước mưa trắng xóa. Từ xa Chương đã nhận ra bóng dáng của quen thuộc của mẹ Bảo, đang đứng đợi ở ngay bến xe. Chương vội chạy đến, câu đầu tiên mà Chương hỏi.

- Bảo giờ ở đâu hả bác.

- Nó đang nằm ở nhà, nó yếu lắm con ơi.

Quãng đường từ bến xe đến nhà chỉ đi bộ qua ngôi chợ nhỏ. Mẹ Bảo quay sang nói với Chương.

- Có chuyện này con à!

Quả là đầu óc quan sát của Chương không tồi, ngay câu nói của mẹ Bảo, Chương biết ngay phải có điều gì đó mà mẹ Bảo muốn nói với mình.

- Bác nói đi, con đang nghe đây.

Một cái nhìn chờ đợi và một cái nhìn như vẻ khó khăn khi phải diễn tả cái điều sẽ nói.

- Chuyện thằng Bảo bị nhiễm HIV là… là…

Bất ngờ có tiếng rượt đuổi của hai thằng thanh niên, kèm theo tiếng la rất thanh của một người phụ nữ.

- Thằng ăn cướp…

Vì sức khỏe Chương rất kém, nên chỉ một cái va quẹt mạnh của thằng ăn cướp vào vai đã làm Chương ngã nhào về phía trước mặt của một chị bán rau.

- Con có bị làm sao không?

- Dạ, con không sao. Nhưng chuyện lúc nãy bác đang kể cho con nghe.

Vừa nói đến lúc đó thì Chương lại nghe tiếng quát tháo của chị bán rau.

- Làm ơn né ra một bên cho ngươi ta còn buôn bán nữa chứ!

Thì ra là Chương đang đứng giữa chợ, nơi đây ồn ào kinh khủng, từ bấy lâu nay Chương có nghe được những tiếng này đâu. Những tiếng rao bán, chào mời, ngã giá, cãi cọ nhau. Tất cả tạo nên một thứ âm thanh tạp nham đến nỗi khó mà phân biệt được nội dung của từng câu chuyện. Mãi đi đến gần cuối chợ thì Chương dừng lại khi nghe cuộc đối thoại của hai người lớn tuổi.

- Bà nghe gì không? Con nhà bà Tú nó sắp chết rồi, nghe đâu bị Siđa thời kỳ cuối đó.

- Chuyện này mà giờ bà mới nghe sao? Nó bị lâu lắm rồi, mà bà Tú giấu, không dám cho ai hay. Dù gì cũng mang tiếng là người có học thức mà.

Mẹ Bảo đi ngang qua, bà giả vờ không nghe hay bà đã quá quen với những câu nói này. Bà đi một mạch về đến nhà, để lại sau lưng những lời nói nhỏ to của những người đi chợ. Chương cũng vậy, cố bước đi thật nhanh, để về gặp Bảo.

********

Khi đến nhà, Chương không thể tin vào mắt mình nữa, cố lấy tay dụi mắt đến lần thứ ba, thì Chương mới tin người đang nằm trước mặt Chương là Bảo. Bảo gầy gò và mất sức không thể nào đứng vững được nữa.
.

.
Chương đang chăm sóc cho những người bị nhiễm HIV nên Chương biết Bảo đang ở thời kỳ cuối, bị suy giảm miễn dịch nên Bảo sẽ bị các bệnh cơ hội như lao, nhiễm trùng, nhiễm nấm, ung thư tấn công ngay.

- Bảo có uống thuốc ARV không bác?

- Lúc đầu bác cũng khuyên nó uống và nó cũng chịu uống, nhưng hơn năm tháng nay đây bác thấy nó cứ buồn buồn, chiều chiều lại ngồi một mình trước sân. Hỏi thì nó nói có uống thuốc điều độ. Bác đâu ngờ nó giấu bác, không chịu uống thuốc nữa.

Chương bước đến gần, nắm lấy bàn tay Bảo siết chặt. Bảo mở mắt ra, nhìn Chương bằng một ánh mắt xót xa, ân hận. Bảo rút bàn tay của mình ra khỏi lòng bàn tay của Chương, nhưng Chương nắm chặt quá, làm sao Bảo có thể rút ra được.

- Vì sao anh lại đến đây? Anh không giận em sao?

- Sự thật lúc đầu anh rất giận em, nhưng từ khi vào trại làm anh không còn giận em nữa.

Căn phòng trở nên có sức sống khi có những lời nói của Chương. Trên bức tường, Chương nhìn thấy tấm hình mà của Chương và Bảo, lòng lại quặn đau.

- Em còn giữ tấm hình này sao Bảo?

- Còn chứ anh, đó là kỷ niệm của chúng ta mà.

Chương không thể nào nén cảm xúc được nữa, đành vội ôm Bảo vào lòng giống như Chương đã từng ôm mỗi khi Bảo khóc.

- Nếu ngày mai em chết, anh có còn nhớ đến em nữa hay không?

- Sao mới gặp anh, mà em lại hỏi câu đó?

- Chương này, hôm qua em mơ gặp anh.

- Thì anh đang gần em đây mà, còn mơ gì nữa.

- Không, em mơ thấy anh đưa em đi một nơi rất xa, xa lắm.

Nói đến đó thì hơi thở của Bảo dồn dập, Chương biết Bảo đang rất mệt, nên chạy đi lấy cho Bảo một ly nước. Chương đút từng muỗng, từng muỗng vào miệng Bảo, đôi môi bị khô lại mềm ra vì những giọt nước của do Chương đút.

- Để anh đi lấy cho em một ly sữa.

Bảo nắm lấy bàn tay, cố nài nỉ không cho Chương đi.

- Anh ngồi cạnh đây với em đi, em biết mình sống chẳng còn bao lâu nữa.

- Em đừng nói vậy, em phải cố gắng uống thuốc và ăn uống vào, sức khỏe em sẽ phục hồi ngay thôi mà.

Nói là nói thế. Chương nhìn Bảo mà nghe ứ nghẹn trong lòng. Mắt Bảo thất thần, má của Bảo hóp lại, người xanh xao, cơ thể co rúm lại, tong teo. Chương lại nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra với Bảo,

- Bảo, em phải cố gắng lên. Em còn nhớ lúc trước em đã hứa gì với anh không? Em hứa sẽ chỉ anh cách làm bánh bông lan mà, em còn hứa sẽ đi cùng anh qua Singapor nữa. Không lẽ em đã quên những lời hứa đó rồi sao?

Bảo nhép miệng cười.

- Em còn nhớ chứ anh, nhưng điều đó đối với em giờ quá xa vời. Em chỉ biết xin lỗi anh. Ngay lúc đó Bảo thiếp đi vì mệt.

Chương để cho Bảo nằm nghỉ một lát, rồi bước ra ngoài. Chậu sứ trước nhà đang trơ trụi lá, chỉ có vài bông hoa màu hồng phấn đang đung đưa trước gió, cây bằng lăng mà hai năm về trước do chính Bảo và Chương trồng giờ cũng đang trổ hoa tím ngắt, cánh hoa bằng lăng rơi cả một khoảng sân rộng trước nhà.

- Bác cảm ơn con đã đến đây để gặp Bảo. Bác thấy nó vui hẳn lên Chương à. Bác mừng lắm.

- Dạ vâng. Đáng lẽ con phải đến với Bảo sớm hơn, để ở bên Bảo chứ không phải đợi đến lúc sức khỏe của Bảo đã suy yếu như thế này.

- Ừ. Bác đi nấu cơm chiều.

- Thôi con cũng vào với Bảo.

*********

Tối đó Chương đã ở lại cùng Bảo, Chương xin mẹ Bảo được ngủ cùng Bảo để tiện chăm sóc và dĩ nhiên mẹ Bảo đồng ý. Chương bước đến cửa sổ, mở toang cánh cửa ra, gió đêm lùa vào trong căn phòng mát rượi.
.

.
- Em thấy gì ngoài cửa sổ kia không?

- Hoa quỳnh. Đúng không anh?

- Em hay thật, hoa quỳnh chỉ nở vào những đêm có trăng, và hôm nay ánh trăng đang treo chênh chếch trên bầu trời đầy sao kia.

Chương nằm xuống cạnh Bảo, lấy đầu Bảo gối lên tay Chương.

- Lâu lắm rồi, em mới được trở về cảm giác như thế này.

- Đêm nay, anh sẽ ngủ cùng em. Em nhắm mắt lại ngủ nha.

- Anh không giận em sao? Vì em mà anh ..

- Em không được nói lung tung, chỉ biết rằng chúng ta đang ở bên nhau là được rồi.

Nói đến lúc đó thì Chương lấy ngón tay đặt lên môi của Bảo, lúc này Bảo im lặng và nhắm mắt lại, tận hưởng lại cái cảm giác thuở nào. Chương quàng tay ôm lấy thân hình quắt queo của Bảo.

Nửa đêm, Chương giật mình tỉnh dậy bởi khi sờ người Bảo, toàn thân lạnh giá. Anh hét lên trong đêm, tiếng anh thất thanh làm mẹ Bảo thức giấc vội chạy vào.

- Bảo… Bảo… đã ra đi rồi bác ơi.

Mẹ Bảo không chịu nỗi cú sốc này, bà ngất đi ngay trong lúc đó. Trăng soi vằng vặc ngoài khung cửa sổ. Một làn gió thổi mạnh qua. Chương ôm vai co ro, đau buốt từng khớp xương, đất trời như quay cuồng trước mặt. Chương ôm Bảo vào lòng, thì thầm vào tai Bảo: “Anh không trách em đâu”. Đêm ấy đã vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.

Đám tang của Bảo chỉ lèo tèo vài người đến viếng, dù gì cũng là một người bị nhiễm HIV chết nên mọi người có mấy ai thương xót. Những người đến thắp nhang đa phần là những người họ hàng, đến thắp cho gọi là có lệ, ngồi một lúc rồi lẳng lặng bỏ về.

Chương cứ ngồi gần cạnh cỗ quan tài. Nỗi đau cào xé khiến Chương không thể bật thành tiếng khóc. Mặt Chương vẫn trơ ra. Chương không bao giờ nghĩ sẽ đến gặp Bảo lần này sẽ là lần cuối. Chương chỉ nghĩ đến việc chỉ ở bên cạnh Bảo, cùng Bảo chống chọi trong giai đoạn này. Chương tin tình yêu sẽ là sức mạnh kỳ diệu, để Bảo có thể gượng dậy mà sống tốt hơn nữa.

Bên tấm ảnh của Bảo được đặt trước quan tài, mẹ Bảo gào lên thảm thiết.

- Sao con lại bỏ mẹ mà ra đi, sao con bất hiếu ra đi trước mẹ vậy!

Mấy người đi viếng ra đến đầu cổng còn nói vọng lại.

- Xót thương gì mấy đứa như thế.

Ngày tiễn Bảo về nơi an nghỉ cuối cùng, chỉ vỏn vẹn có hai mươi ba người đưa tiễn. Đó là những người chị, người bạn, những người hàng xóm thân tình với mẹ Bảo.Quan tài được đặt vào một cái nguyệt sâu gần cả hai mét. Từng nấm cát được lấp vào nấm mộ, lấp dần, lấp dần rồi che khuất cả cỗ quan tài.

Đến lúc này thì người nhà của Bảo la lên. Mọi người đổ dồn vào tiếng kêu thất thanh đó.

- Anh có làm sao không? Sao lại nằm bất động như thế này, kêu xe cấp cứu lẹ lên.

Chương bất tỉnh nằm xoài ra cả nền đất, đương nhiên Chương không thể ngã quỵ ngay trong lúc này được, chỉ là muốn nằm xuống cạnh Bảo một lúc thôi, có hai giọt nước mắt trong lúc này lăn ra từ khóe mắt Chương.

Kể từ lúc ấy, mọi người vẫn thấy Chương tận tụy chăm sóc những người bệnh nhân đang trong giai đoạn cận AIDS và giai đoạn AIDS ở trong trại này. Có một bệnh nhân hằng ngày vẫn được Chương chăm sóc rất tỉ mỉ. Và có mấy người biết được người bệnh nhân đó chính là Quân.

Tấn Ba

"Thế gian vô thường,quốc độ mong manh,tứ đại khổ thông,năm ấm vô ngã,sinh diệt đổi đời,hư ngụy không chủ..."
thanks 2 người cảm ơn funk cho bài viết.
rebirth trên 09-07-2010(UTC) ngày, meovt208 trên 10-07-2010(UTC) ngày
Quảng cáo
Offline nnguyenngoc36  
#2 Đã gửi : 06/07/2010 lúc 04:47:58(UTC)
nnguyenngoc36

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-01-2010(UTC)
Bài viết: 293
Man
Đến từ: TRÁI TIM NHÂN ÁI

Thanks: 172 times
Được cảm ơn: 156 lần trong 82 bài viết
đọc rất hây funk ah,tình yêu cũa họ mãnh liệt quá em ha,đọc mà cãm động lắm nè
Offline ghitakhongten  
#3 Đã gửi : 09/07/2010 lúc 09:25:27(UTC)
ghitakhongten

Danh hiệu: Member

Nhóm:
Gia nhập: 08-07-2010(UTC)
Bài viết: 66
Đến từ: Dong Nai yeu dau

Được cảm ơn: 6 lần trong 6 bài viết
nếu ngày mai mình chết thì có bao nhiêu người khóc trước quan tài mình nhỉ ? khi chết mà có người yêu bên cạnh mình là quá hạnh phúc rồi . mỗi tội con chết trước cha mẹ là bất hiếu . cha mẹ sẽ đau lòng biết chừng nào khi thấy giọt máu mình mang nạng đẻ đau ra đi trước mình ? cát bụi rồi về cát bụi thôi .điều ước là hi vọng được chết sau cha mẹ , sống để đền đáp ơn sinh thành và ko muốn cha mẹ đau khổ khi thấy mình chết
N3u Kon cHếT Hãy chÔn cOn dzới cây đàn guitar
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.