Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline funk  
#1 Đã gửi : 01/09/2010 lúc 05:05:35(UTC)
funk

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-10-2006(UTC)
Bài viết: 1.126
Man
Đến từ: tây hồ - hà nội

Được cảm ơn: 73 lần trong 47 bài viết
Đã biết bao lần, bao đêm em ngồi một mình, cô quạnh khóc thầm một mình. Từng tiếng nấc nghẹn ngào ngập ngừng nơi cuống họng, chỉ trực tuôn trào ra bên ngoài. Buồn thay cho một kiếp người, kiếp cô đơn.

Em muốn mình có một điểm tựa, một bờ vai để bấu víu, để tựa đầu vào mỗi khi mệt mỏi, chán nản… kiệt sức. Em muốn lắm một bữa cơm êm đềm bên gia đình. Em muốn lắm một lời nới yêu thương từ người thân yêu… Em muốn, muốn nhiều lắm. Cái gì em cũng muốn, em muốn cả thế gian này đều thuộc về riêng mình em. Em muốn thế gian này không còn những con người khốn khổ, cô độc như em. Em muốn…

Em càng muốn bao nhiêu thì em càng buồn, càng thất vọng bấy nhiêu. Những giọt nước mắt cứ rơi, cứ rơi hoài trên gương mặt của em.

“Mày không phải là con em. em không có đứa con nào như mày, cái gia đình không có loại thành viên như mày…”

Bố ơi! Mẹ ơi! Con nào có muốn như vậy. Con nào có quyền lựa chọn giới tính, xu hướng tình dục của con. Cũng như ba mẹ cũng đâu có quyền lựa con con cái, tính cách cho con cái của mình. Con đâu muốn thế. Cha mẹ sinh con, trời sinh tính… Con nào biết rằng, khi sinh ra, con lại là người như thế này đâu. Gia đình hắt hủi, xã hội cũng hắt hủi, con biết về đâu?


“Anh cần có một gia đình, một gia đình thật sự chứ không phải là một gia đình trong mơ em ạ. Anh mong em hiểu cho anh. Anh còn phải có trách nhiệm với gia đình, cha mẹ mình. Anh không thể làm một người con bất hiếu được…”

… Trách nhiệm, anh phải có trách nhiệm với gia đình, với bố mẹ. Vậy còn em thì sao? Anh bắt em cần phải hiểu cho anh, vậy ai sẽ hiểu cho em? Ai sẽ thông cảm cho em, sẽ có trách nhiệm với em? Chính anh, chính anh là người đã cho em biết về con người thật sự của mình. Chính anh cũng từng hứa hẹn sẽ ở bên em trọn đời, trọn kiếp này cơ mà… Gia đình, anh còn có gia đình, vậy em còn ai? Còn gì đây?

… Tôi ghét bản thân mình. Tôi hận bản thân mình không phải là một người con gái, tôi ghét cái thân thể này. Chỉ vì tôi là con trai mà anh không thể lấy tôi, ở bên tôi. Chỉ vì tôi là một thằng con trai mà tình yêu của chúng tôi không thể thành hiện thực.

Tôi phải làm gì đây? Tôi biết về đâu đây?

Ôi! Những giọt nước mắt sao cứ rơi hoài vậy? Đừng rơi nữa, đừng rơi nữa.
***

Yêu

Một buổi tối với những hạt mưa bụi bay lất phất trong màn đêm, với làn không khí trong lành, mát rượi, còn gì tuyệt vời hơn thế? Nó bước đi trên con phố rợp bóng cây và ánh đèn đường vàng nhạt nhòa. Nó đi, và đi.
Cái không khí nong nóng, có phần hơi ngột ngạt một chút của gian phòng chờ xem phim làm nó thấy có chút khó chịu trong người. Đang từ bên ngoài, hơi lành lạnh bởi những làn mưa phùn bay lất phất, bỗng chốc ở trong một căn phòng ngột ngạt đầy hơi điều hòa. Sao mà không khó chịu cho được. Nó lưa chọn cho mình một chiếc bàn gần với tấm cửa kính, nơi có thể ngắm nhìn một cách rõ ràng nhất cái bầu không gian rộng bao la, đen mịt ở bên ngoài từ trên tầng sáu của một tòa nhà. Nó thở dài một tiếng khi kéo chiếc ghế ra để ngồi. Bầu trời mưa ban đêm đẹp thật đấy, nhưng cũng thật buồn làm sao.

Bộ phim nó xem thật tẻ nhạt làm sao, vậy mà những người xem cùng nó thì cứ cười nắc nẻ như phải bùa vậy. Nó muốn bỏ ra về, nhưng sau mấy lần nhấc chân lên, hạ chân xuống, nó lại quyết định xem hết bộ phim rồi mới ra về, Dù gì thì nó cũng mất gần 200 ngàn cho buổi xem phim này rồi mà. Nó lại thở dài một cái thật dài, nhưng nhẹ nhàng, chậm dãi.

Bầu trời bên ngoài vẫn mưa, và có vẻ mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn thì phải. Nó đứng bên trong thang máy, ngắm nhìn một cách ủ rũ ra bên ngoài. “Khực…” - Tiếng thang máy chạm đất, và cánh cửa mở ra ngay sau đó. “Rào… vù…” - Tiếng mưa và tiếng gió bạt vào mặt nó. Phải làm gì tiếp đây? Đi đâu bây giờ? Nó không muốn về nhà trọ chút nào. Nó không muốn quay lại cái căn phòng đầy ắp những kỉ niệm đó. Người yêu của nó giờ đã không còn ở đó nữa, và nó không thể chịu nổi khi nghĩ tới cảnh lúc này đây, người yêu của nó đang ở bên cạnh một người con gái khác chứ không phải là nó. Nó không thể chịu đựng nổi cái cảnh tượng đó. Nó vẫn còn rất yêu anh. Nó chưa bao giờ hết yêu anh cả.
***

Chia tay
Cái cảnh tượng ngày chia tay sao mà chua chát và đắng cay nhường nào. Một sự thật phũ phàng mà không ai muốn trải qua cả. Chết lặng, bất ngờ, và tức giận, cũng có khi là thờ ơ. Nhưng, cái cảm giác ưng ức nơi cổ họng hay bên ngực phải thì không một ai là không thể không có.

Tuấn ngồi lặng người đi khi nghe Hùng nói câu:

“Em hãy hiểu cho anh.”

Hiểu, bất cứ một mối tình nào, khi kết thúc, một trong hai người đều mong muốn người còn lại hiểu cho mình. Thông cảm cho mình. Dù rằng, cả hai đều hoặc không biết lý do thật của việc chia tay là gì?

“Anh không thể sống như thế này mãi với em hay sao? Chúng ta đang hạnh phúc mà.”- Tuấn nói với một nét mặt buồn ủ rũ. Nó cứ nghĩ rằng, nó có thể sống cuộc sống như thế này mãi với Hùng. Một cuộc sống bình thường, hạnh phúc. Ngày ngày được ở bên cạnh Hùng, chăm sóc Hùng, chia sẻ những lo âu trong công việc, cuộc sống với Hùng. Nó chưa bao giờ nghĩ tới việc rồi một ngày nó và anh sẽ chia tay nhau.

“Anh rất muốn…” - Hùng ngập ngừng nói. “Nhưng anh không thể làm thế nào khác.” - Hùng ôm lấy nó vào trong lòng. “Anh thật sự rất hạnh phúc và vui vẻ mỗi khi ở bên cạnh em. Chưa bao giờ anh cảm thấy mình sống có ý nghĩa và đúng là chính mình mỗi khi ở bên cạnh em…”

“Vậy tại sao anh lại phải lấy vợ, lại chia tay em. Chúng ta thật sự sống hạnh phúc mà.” - Nó cố vớt vát lấy cái ý nghĩ mong manh là sẽ làm lay chuyển được Hùng, sẽ làm Hùng thay đổi suy nghĩ.

“… Anh còn bố mẹ, anh còn phải báo hiếu với ông bà. Anh không thể làm trái ý ông bà được.”

“…” - Tuấn buồn rầu, nó biết, anh không phải là một người con hư, cũng như nó. Nhưng… “Anh phải làm một người con có hiếu. Vậy còn em thì sao? Em đã trao hết tất cả cho anh anh rồi còn gì. Em cũng đã chấp nhận rời bỏ gia đình mình chỉ để được ở gần anh, chăm sóc anh…”

“ … Anh cần có một gia đình, một gia đình thật sự chứ không phải là một gia đình trong mơ em ạ. Anh mong em hiểu cho anh. Anh còn phải có trách nhiệm với gia đình, cha mẹ mình. Anh không thể làm một người con bất hiếu được…”- Hùng phân trần.

“…”

Nó muốn cười thật to, thật lớn vào mặt Hùng. Anh ấy cần một gia đình thật sự, một người phụ nữ, một người có thể sinh cho anh một đứa con, cho bố mẹ anh một đứa cháu… Chứ không phải là một thằng con trai chỉ biết nấu cơm, giặt giũ và giải tỏa nhu cầu sinh lý cho anh hằng đêm.
***

Mein
(còn tiếp)

"Thế gian vô thường,quốc độ mong manh,tứ đại khổ thông,năm ấm vô ngã,sinh diệt đổi đời,hư ngụy không chủ..."
Quảng cáo
Offline funk  
#2 Đã gửi : 08/09/2010 lúc 07:03:08(UTC)
funk

Danh hiệu: Thành viên gắn bó

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-10-2006(UTC)
Bài viết: 1.126
Man
Đến từ: tây hồ - hà nội

Được cảm ơn: 73 lần trong 47 bài viết
Làm quen
“Một ngày trôi qua thật buồn. Vậy là mình và anh đã chia tay được hơn một tháng rồi.

Không tin nhắn, không điện thoại. Không biết giờ này anh ra sao rồi? Anh có khỏe không? Anh đã chuẩn bị tới đâu việc xây dựng gia đình rồi? Người con gái nào đã may mắn lấy được anh?... Có quá nhiều câu hỏi đã được đặt ra trong đầu của mình. Mình tò mò muốn biết về cuộc sống của anh…

Hùng ơi! Em nhớ anh nhiều lắm. Nhiều nhiều vô kể… Nhưng em không biết làm cách nào để được ở bên cạnh anh lúc này. Em muốn được anh ôm vào trong lòng, âu yếm em, cưng nựng em như ngày nào. Giờ này, anh có sống vui vẻ, hạnh phúc không?..

Em yêu và nhớ anh nhiều lắm.

Hùng ơi!”

Nó đánh những dòng tâm sự của mình lên trên blog cá nhân. Bao nhiêu nỗi nhớ nhung, buồn rầu, nó đều trút bỏ vào đây. Đã hơn một tháng nay, nó ủ rũ một mình, ngày đi làm, tối trở về phòng trọ, chờ đợi, hi vọng.
Một ngày dài cuối cùng cũng sắp trôi qua, nó đang ngồi trước màn hình vi tính, với ảnh nền là hình ảnh của Hùng và nó. Hình ảnh của hai thằng con trai, ôm nhau cười tươi rói nằm trọn màn hình máy tính. Nó ngồi ngắm nhìn và nhớ lại cái ngày mà nó và Hùng chụp bức ảnh đó.

Đó là vào một buổi chiều muộn mùa đông, sau một ngày đi học về, bất ngờ về món quà đặc biệt mà Hùng dành tặng cho nó. Một bó hoa hồng và một chiếc bánh kem to dành cho hai người cùng với những ngọn nến lung linh được thắp sáng trong căn phòng trọ 20m2 của hai người. Cả căn phòng trở lên lung linh huyền ảo trong ánh nên lấp lánh. Nó thật sự lấy làm hạnh phúc với món quà đặc biệt và bất ngờ này của Hùng. Đang bất ngờ vì món quà này, bỗng nó giật mình khi Hùng kéo tay nó về phía mình, đặt một nụ hôn thật nồng cháy lên đôi môi của nó. Nó như ngất lịm đi trong vòng tay và nụ hôn ngọt ngào của Hùng.

“Chúc mừng em tròn hai mươi tuổi.” - Hùng buông nó ra và nói lời chúc mừng. “Chúc mừng cho mối quan hệ của chúng ta tròn ba năm.”

“…” - Nó vẫn còn đang ngạc nhiên. Chưa năm nào, khi nào nó lại nhận được một món quà mừng sinh nhật đặc biệt như vậy. Thật hạnh phúc và ngọt ngào làm sao. Và như để kỉ niệm cho ngày nhận được món quà mừng sinh nhật tuổi 20 của mình. Nó và anh lấy máy ảnh ra chụp lấy một loạt những tấm ảnh mà cả hai thấy thích thú và đáng nhớ, trong đó có bức ảnh mà nó đã cài làm hình nền điện thoại và màn hình máy tính.

“…” - Nó giật mình khi màn hình máy tính hiện lên một khung cửa sổ đàm thoại.

“Ngăn sao nỗi nhớ xa người. Càng mong, càng nhớ, càng thêm sầu.” - Một lời nhắn được gửi tới nó.

“…”

“Thương người mà chẳng bên người. Xót thay cái kiếp làm người ngóng trông.” - lại một lời nhắn nữa được gửi tới nó, với cái nickname xa lạ, không quen.

“…” - Nó vẫn không hồi âm, chỉ ngồi nhìn hai dòng tin nhắn.

Nó phân vân, không biết là mình có nên hồi âm hay không? Ai, ai lại biết đến nick của nó. Ai lại muốn làm quen với nó? Khung đàm thoại vẫn hiện ra sáng trưng trên màn hình. Đôi bàn tay của nó khẽ đưa lên trên bàn phím, chỉ trực gõ những dòng chữ hồi âm…

“Mong sao chỉ có một lần, bên người thủ thỉ…” - Nó đánh những dòng chữ dang dở lên khung trả lời. Và bất giác, nó gõ enter.

“…” - Một thoáng chờ đợi.

“Buồn làm gì hả em. Dù gì thì sớm muộn, chuyện đó cũng xảy ra mà thôi. Chuyện tình yêu trong cái thế giới này không bền đâu em à. Có hợp là có tan, có thương thì có nhớ, có nhớ là có mong. Em hãy mong cho người ấy sống thật tốt, thật khỏe mạnh là được em ạ! Nếu em thực sự yêu anh ấy, thì em sẽ vui và hạnh phúc khi anh ấy hạnh phúc.” - Dòng hồi âm của phía bên kia.

“…” - Nó muốn khóc, khóc thật to vào lúc này. Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt của nó.
“Em đang làm gì đấy?” - Nickname xa lạ kia hỏi nó.

“Không làm gì cả, chỉ đang ngồi nghe nhạc thế thôi.” - Nó hồi âm.

“Em đừng buồn nữa. Hãy cố quên người đó đi, hãy sống thật thoải mái vào em ạ. Em còn cả một tương lai phía trước đang đợi. Hãy sống và làm việc hết mình, rồi một lúc nào đó em sẽ gặp được một người thực sự yêu em, muốn ở bên em.”

“…” - Nó đọc những dòng hồi âm, suy nghĩ.

Mein


"Thế gian vô thường,quốc độ mong manh,tứ đại khổ thông,năm ấm vô ngã,sinh diệt đổi đời,hư ngụy không chủ..."
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.