Cần bao nhiêu thời gian cho một con tim cũ rích thôi nghe những bản nhạc xưa và từ bỏ thói quen ngắm nghía ký ức. Thời gian có thể làm mọi thứ cũ đi nhanh lắm. Tình cũ rồi, người cũ rồi, kỷ niệm cũ rồi, nhưng nỗi nhớ thì muôn đời vẫn thế thôi. Nỗi nhớ không phải là thói quen để mà tập lâu là bỏ được, mà càng tập thì càng thấy mình càng thành thạo trong đau đáu những xa xưa, bao lâu rồi.
Đi trên con đường vắng, tớ tự hỏi lòng mình, trong cậu tớ ở đâu, hay ở một góc nỗi nhớ đầy bụi bặm, xa xôi mà lâu ngày không động tới. Và tớ biết rằng, có thể cậu không còn nhớ về tớ - một con người trầm lắng - lạnh lùng, chẳng có gì nổi bật. Nhưng với tớ, cậu là một miền quá khứ dày đặc, như một cái gì đó day dứt khôn nguôi. Tuổi của tớ, tớ đủ chín chắn để nhận ra mình thích một người, để người đó luôn xuất hiện trong tâm trí tớ những lúc buồn vui và phảng phất trong những giấc mơ xa vắng.
Cậu và tớ là cả hai khoảng trời quá xa. Và tớ biết, tớ chẳng có thể níu giữ được trái tim cậu. Tớ mong cậu có bờ vai khác để dựa vào khi buồn, cuộc sống tự lập thiếu người quan tâm, và cậu cần điều đó. Tớ vui, nhưng có lẽ buồn sẽ nhiều hơn. Sau này, trên con đường tớ đi, trên những trang nhật ký và cả trên những dòng tin nhắn của tớ có lẽ sẽ không còn hình bóng của cậu nữa.
Dù biết rằng sẽ rất khó để tớ quên cậu. Nhưng với một con người với nhiều nỗi đau như tớ thì thời gian rồi sẽ lấp đi khoảng trống ấy. Chỉ tiếc rằng, tớ lại chẳng có ai để chia sẻ niềm vui và nỗi buồn nữa. Cuộc đời còn dài mà cậu. Dù có nỗi đau, vấp ngã nhưng tớ vẫn mỉm cười, vì tớ biết niềm tin và khát khao, ước mơ không bao giờ mất trong tớ. Và với con người cậu, tớ biết rằng đó là một con người tốt. Với cuộc sống mới, mong những điều tốt đẹp nhất đến với cậu.
Ta buông rơi bàn tay từng nằm trong lòng một bàn tay khác. Ta lướt qua đời nhau để lại hoài niệm. Ta lao vào mỗi cuộc mưu sinh để tồn tại. Để có lúc nào đó đơn côi và lạnh lẽo, ta mới chợt giật mình tự hỏi: Ta có đang sống không?! Niềm vui ta tới rồi đi mà chẳng giữ nổi nụ cười bay qua hết đêm vắng. Nỗi buồn ta thầm lặng, trong ngày nắng chẳng có ai san sẻ cùng... Mưa thì vẫn cứ rơi mỗi khi trời nổi gió. Sông vẫn trôi dù biết thác ghềnh gian khó đang ở phía trước mình...
Ngày mai – ta đợi một nụ cười…