Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


2 Trang<12
Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline newday2411  
#21 Đã gửi : 21/11/2007 lúc 03:47:40(UTC)
newday2411

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC)
Bài viết: 548

Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết

Món quà của cha
img187
Tôi có một chiếc hộp đặc biệt. Đó là một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, có hai tay cầm bé xíu, sáng bóng và một cái móc khoá nhỏ tí. Đơn giản thôi - không chạm khắc cầu kì, không trau chuốt bóng bẩy, đáy hộp không lót nỉ. Hai mép hộp thậm chí còn không khít nhau, bản lề nắp hộp đã bắt đầu cót két.
Nhưng đó là chiếc hộp của tôi, và thỉnh thoảng tôi lại lấy chìa khoá ra, mở cái khóc móc. Khi tôi nâng cái nắp lên, chiếc hộp bỗng làm thức dậy những kỉ niệm đặc biệt, và những kỉ niệm đó đưa tôi về một thời gian khác, một không gian khác.
Bên trong chiếc hộp là vài món lặt vặt và một bức thư. Đưới mắt người thường thì hẳn chẳng có giá trị gì mấy, nhưng với tôi, đó là một tài sản vô giá. Vì đó là một món quà của cha tôi.
Một Giáng sinh nọ, cha đã làm cho ba thằng con trai chúng tôi mỗi đứa một cái hộp. Cha không giỏi nghề mộc lắm. Một vài mảnh gỗ cưa còn không thẳng, và những khớp nối không được khít.
Nhưng với tôi, một người thợ mộc bâch thầy cũng không thể làm được gì tốt hơn thế. Hình dáng chiếc hộp không được hoàn hảo, nhưng động lực phía sau chiéc hộp đã khiến nó trở thành hoàn hảo. Chiếc hộp là tác phẩmcủa hai bàn tay chai sạn, thô tháp, hiểu thế nào là cực nhọc; của một đầu óc hiểu trách nhiệm có nghĩa là gì; của một trái tim ấm áp yêu thương tôi. Bên trong chiếc hộp làmột lá thư viết tay của cha gửi cho tôi. Lá thư sẽ chẳng bao giờ được xuất bản hay được đề cử cho một giải văn chương nào cả. Đó chỉ là một lá thư đơn giản diễn tả sự dịu dàng mà cha tôi không biết phải nói sao bằng lời cho được hay. Đó là một lá thư nói cho tôi biết cha tự hào về tôi như thế nào, và rằng cha yêu tôi. Bằng một cách duy nhất mà cha biết, cha nói cho tôi hay rằng cha tự hào vì tôi đã là con trai của cha.
Vài ngày sau Giáng sinh năm đó, cha tôi qua đời. Cha không để lại nhiều tiền hoặc một căn nhà lớn. Nhưng cha đã để lại cho tôi chiếc hộp. Bằng một chiếc hộp giản dị và một thông điệp giản dị, cha đã để lại cho tôi tình yêu.
Nhiều năm đến rồi lại đi, chiếc hộp đối với tôi càng tở nên giá trị hơn, khi tôi chợt nhẩn a rằng nó thực sự tượng trưng cho điều gì. Chiếc hộp đó là một lời nhắc nhở rằng, chỉ những món quà từ trái tim ta mới có thể mang giá trị bền lâu.
Những mặt hộp được phủ véc ni rồi chà bóng mịn màng như muốn nói tượng trưng cho sự nhọc công và kiên nhẫn mà tôi phải cố gắng đạt được. Sự rắn rỏi của gỗ là hình ảnh thu nhỏ của sức lực bền bỉ mà tôi cần phải có khi đấu tranh qua những khó khăn của cuộc đời. Những chỗ khiếm khuyết và những vết rạn mở ra cho tôi thấy rằng sự hoàn hảo không phải nằm ở vẻ bên ngoài. Và giống như bức thư nằm trong hộp, chiếc hộp chỉ cho tôi thấy rằng sự ấm áp và tình yêu đến từ bên trong, từ trái tim.
Giống như chiếc hộp, tôi cũng có những sứt sẹp, thô ráp, không ăn khớp. Nhưng giống như bức thư làm cho chiếc hộp lấp đầy tình yêu, tôi biết rằng tình yêu hoàn hảo của cha đã lấp đầy tôi, biến tôi thành một tạo vật đẹp đẽ

"Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"
Offline newday2411  
#22 Đã gửi : 27/11/2007 lúc 05:48:09(UTC)
newday2411

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC)
Bài viết: 548

Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết
Chọn một cây cỏ

Ngày kia, một thày giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn, gần đó là trảng cỏ rộng. Chợt người học viên hỏi: "Thày ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người bạn đời như ý muốn. Thày có thể giúp em chăng?".

Thày sau một lúc im lặng nói:

- Ừm, câu hỏi khá khó nhưng cũng đơn giản...

Học viên ngạc nhiên:

- Vậy là sao hả thày?

- Hãy nhìn kia, trảng cỏ rộng lớn ấy. Bây giờ em ra đó, băng qua nó nhưng nhớ là không được quay đầu lại, chỉ tiến thẳng tới trước thôi. Trên đường đi em cố tìm xem có cây cỏ nào xinh đẹp thì nhổ lên và đem về cho thày. Chỉ một cây cỏ thôi, không phải nắm nhé. Giờ thì đi đi.

- Dạ được. Thày đợi chút nhé.

Ít phút sau...

- Em đã về...

- Ừ, mà này, thày không hề thấy cây cỏ xinh đẹp nào như đã dặn trên tay em cả.

- Trên đường đi, em thấy ít cây cũng gọi là xinh đẹp, nhưng em nghĩ rằng mình có thể tìm được cây đẹp hơn, vì vậy em đã không chọn. Cứ thế, và rồi em đi đến cuối trảng cỏ mà chưa chọn được cây nào cả. Và vì thầy dặn không đi ngược lại nên em đành về tay không.

- Đó là những gì xảy đến trong cuộc sống của chúng ta. Cỏ là những người ở quanh em. Cây cỏ xinh đẹp là người thu hút em và trảng cỏ là thời gian. Khi tìm kiếm một người để chung sống cùng nhau suốt đời, đừng luôn so sánh với những người khác và hy vọng mình sẽ kiếm được người tốt nhất. Vì như thế, em sẽ chỉ đánh mất thời gian quý báu trong đời, hãy nhớ rằng "Thời gian không bao giờ quay trở lại". Thay vào đó, học cách chấp nhận con người của cô/anh ấy.



(Suu tam)
Le Lan Huong
"Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"
Offline newday2411  
#23 Đã gửi : 27/11/2007 lúc 06:42:37(UTC)
newday2411

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC)
Bài viết: 548

Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết

CHUYỆN TÌNH CỦA TIA NẮNG


Tia Nắng là một cô gái rất xinh xắn, dễ thương. Cô không đẹp cái vẻ đẹp lộng lẫy, kiêu xa. Mà đó là cái vẻ đẹp bình dị, gẫn gũi. Lúc bấy giờ, có nhiều chàng trai để ý Tia Nắng lắm. Mặt Trời mạnh mẽ và ấm áp, chàng Gió kiêu ngạo và bướng bỉnh, Mặt Trăng nhẹ nhàng và gần gũi...Tất cả bọn họ đều mong có được Tia Nắng. Nhưng mỗi người đều thể hiện tình cảm của mình theo một cách riêng

Mặt Trời nóng bỏng, luôn mang lại cho Tia Nắng những điều bất ngờ, thú vị, những cuộc dạo chơi bên dòng suối, trên những sườn đồi, trong những cánh rừng đầy hương hoa... Bên mặt Trời, Tia Nắng luôn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.

Mặt Trăng lại luôn mang cho Tia Nắng những phút giây nhẹ nhàng, êm đềm, thoải mái nhất. Bên Mặt Trăng Tia Nắng luôn có những phút giây để nhìn lại mình, để nhớ lại những gì mình đã làm, đã trải qua. Từ đó tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.

Còn với chàng Gió. Gió kiêu ngạo và lạnh lùng. Gió sâu sắc và tình cảm. Với Gió, Tia Nắng luôn được nhìn thấy cuộc sống ở khía cạnh khác. Một cuộc sống nội tâm, một cuộc sống không phải toàn màu hồng như với Măt Trời, không nhẹ nhàng như với Mặt Trăng. Nhưng cô sợ Gió. Bởi vì cô biết Gió không bao giờ là của cô cả. Gió kiêu ngạo lạnh lùng quá, để không thể cất lên được tiếng Yêu.

Và kết quả thì có lẽ ai cũng biết rồi. Tia Nắng đã chọn cho mình Mặt Trời. Cuộc sống luôn vận động, luôn hướng về phía trước. Với Mặt Trăng, Tia Nắng chỉ có thể xem như một người bạn tốt, có thể trút những lo âu, phiền muộn, những khó khăn. Còn với Gió, có thể đó là một sự ngưỡng mộ, một sự đồng cảm, và cũng có thể là tình yêu nữa. Nhưng Tia Nắng đã không chọn Gió. Đơn giản bởi vì Gió quá kiêu ngạo, kiêu ngạo hay nhút nhát ? Yêu mà không dám thể hiện, hay không chịu thể hiện. Để rồi bây giờ, Tia Nắng luôn ở bên Mặt Trời, Mặt Trăng chỉ thỉnh thoảng gặp họ vào những lúc hoàng hôn. Còn Gió, ngày ngày vẫn lang thang, không nơi vô định. Gió đã đánh mất một thứ mà không bao giờ còn có thể tìm lại được nữa - TÌNH YÊU. Thời gian chẳng quay lại bao giờ.

Có những thứ đôi khi phải cúi xuống người ta mới có thể lấy được nó.


Ðừng ví anh là gió
Bởi gió vô tình
Không ai bắt được đâu.
Và em sẽ cảm nhận anh từ những nỗi đau,
Khi gió ùa vào
Từng cơn thất thường mạnh quá.
Lòng em có nghiêng ngã
Về những lời yêu?...

Ðừng xui anh là gió
Ðể suốt cuộc đời phải đỏ mắt xa em.
Mải đi tìm một khoảng trời xanh
Gánh nỗi nhớ ở hai đầu chờ đợi
...Những cơn gió suốt đời không biết tuổi
Cũng sẽ buồn khi hát khúc đơn côi!


(Sưu tầm)
"Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"
Offline newday2411  
#24 Đã gửi : 28/11/2007 lúc 04:45:22(UTC)
newday2411

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 11-01-2007(UTC)
Bài viết: 548

Được cảm ơn: 11 lần trong 6 bài viết
SỰ THỨC TỈNH

Sẽ đến một lúc nào đó trong cuộc đời bạn sẽ đối diện với điều đó... khi giữa
những nỗi sợ hãi và bấn loạn, bạn thình lình dừng lại giữa con đường đời và từ
một nơi xa xôi nào đó, một giọng nói vang lên trong tâm trí bạn – ĐỦ RỒI! Đã có đủ sự chiến đấu, than khóc và vật vã rồi. Và như một đứa trẻ trở nên yên lặng
sau một hồi kêu khóc, tiếng nấc của bạn dịu lại dần, bạn chợt rùng mình mấy lần, nuốt nước mắt vào trong và bắt đầu nhìn thế giới bằng một đôi mắt khác. Đó chính là thời khắc bạn bắt đầu có sự thức tỉnh.

Bạn nhận ra rằng đã đến lúc chấm dứt hy vọng và chờ đợi sự thay đổi sẽ diễn ra, hay chờ đợi cho hạnh phúc, an toàn và bình yên sẽ đến với bạn từ một nơi nào đó.
Bạn phải chấp nhận một sự thật rằng mình không phải là Bạch Mã Hoàng Tử hay Cô Bé Lọ Lem và rằng trong thế giới cuộc đời thật, không có những kết thúc có hậu như trong truyện cổ tích (và cũng không có những khởi đầu giống như thế) và rằng bất cứ sự bảo đảm nào về một “hạnh phúc mãi mãi” phải bắt đầu từ chính bạn… và trong quá trình tạo dựng đó, một cảm giác bình yên sẽ được tạo ra từ sự chấp nhận.

Bạn thức tỉnh để nhận ra rằng bạn không phải là người hoàn hảo và rằng không
phải tất cả mọi người đều luôn luôn yêu mến, quý trọng hoặc tán thành những gì
bạn làm hay chính con người của bạn… và điều đó hoàn toàn không có gì là khó
chấp nhận. Họ có quyền có ý kiến và quan điểm của họ. Và bạn học được tầm quan trọng của việc yêu thương và đấu tranh cho chính mình... và trong quá trình đó, một cảm giác tự tin mới sẽ được tạo ra từ chính sự tự đánh giá mình.

Bạn không còn ta thán và đổ lỗi cho người khác vì những điều họ làm đối với bạn (hoặc không làm cho bạn) và bạn học được rằng điều duy nhất bạn có thể trông cậy chính là điều bạn không bao giờ ngờ tới được. Bạn sẽ học được rằng không phải lúc nào người ta cũng nói điều họ nghĩ hay nghĩ điều họ nói và không phải lúc nào bạn cũng có sẵn người giúp đỡ khi cần và mọi việc không phải lúc nào cũng vì bạn. Do đó, bạn học cách tự thân vận động và tự chăm sóc cho mình… và trong quá trình đó, một cảm giác an toàn và bình yên sẽ được tạo ra từ chính sự tự chủ.

Bạn không còn phán xét và chỉ trích và bạn bắt đầu chấp nhận được người khác với mọi điều xấu tốt của họ, và bỏ qua những sai lầm, những sự yếu đuối của con người... và trong quá trình đó, một cảm giác bình an và hài lòng sẽ được tạo ra từ sự tha thứ.

Bạn nhận ra rằng phần lớn những gì bạn nghĩ về mình, về thế giới xung quanh
mình, đều xuất phát từ tất cả những thông điệp và ý kiến đã được gieo rắc vào
linh hồn bạn. Và bạn bắt đầu chọn lọc tất cả những điều vớ vẩn mà người ta đã
nhồi nhét vào đầu bạn về những cách cư xử đúng đắn, vẻ bề ngoài đàng hoàng, trọng lượng cơ thể thích hợp, cách ăn mặc chỉnh tề, nghề nghiệp để kiếm sống, số tiền cần làm ra, loại xe nên đi, nơi nên sống, cách sống, người nào nên cầu hôn, tầm quan trọng của việc sinh con và nuôi dưỡng con cái, những điều bạn còn nợ cha mẹ, gia đình và bạn bè.

Bạn học cách mở lòng mình với thế giới mới, và những quan điểm mới. Và bạn bắt đầu đánh giá lại và định nghĩa lại con người mình và những điều mình muốn làm.
Bạn học được sự khác biệt giữa ý thích và nhu cầu và bạn bắt đầu vứt đi những
giáo lý và giá trị không còn phù hợp với bạn nữa, hoặc những điều lẽ ra đừng bao giờ có, và trong quá trình đó, bạn học được cách hành xử theo bản năng.

Bạn học được rằng chính khi cho đi là khi ta nhận về. Và rằng trong sự sáng tạo
và đóng góp sẽ có tồn tại một sức mạnh và vinh quang, và bạn sẽ không còn đi qua cuộc đời chỉ như một “người tiêu dùng” luôn luôn tìm kiếm một món đồ gì đó kế tiếp.

Bạn học được rằng những nguyên tắc như sự trung thực và tính chính trực không phải là những ý tưởng lỗi thời của một thời đã qua mà là một chất kết dính để tạo nên nền tảng trên đó bạn sẽ xây cuộc sống của mình.

Bạn học được rằng bạn không biết gì cả. Bạn không có nhiệm vụ cứu cả thế giới và bạn không thể làm được những phép mầu. Bạn học được cách phân biệt cảm giác tội lỗi và trách nhiệm, và tầm quan trọng của việc đặt ra các mức giới hạn và học cách từ chối.

Bạn học được rằng điều khổ ải duy nhất phải chịu chính là sự khổ ải do bạn chọn lấy và rằng sau cùng những vị thánh tử vì đạo sẽ bị thiêu trên giàn hỏa. Rồi bạn sẽ học được về tình yêu. Cách yêu thương, những gì có thể cho đi trong tình yêu, khi nào không cho đi nữa và khi nào nên cắt đứt quan hệ.

Bạn học cách nhìn vào các mối quan hệ theo đúng bản chất thật của chúng và không phải như những gì bạn muốn. Bạn không còn tìm cách kiểm soát người khác, tình huống hay kết quả nữa. Và bạn học được rằng cô độc không có nghĩa là cô đơn. Bạn cũng ngừng làm việc quá sức để đến mức gạt bỏ các cảm xúc của mình, dàn xếp mọi việc và bỏ qua các nhu cầu của chính mình.

Bạn học rằng những cảm giác có quyền là hoàn toàn chấp nhận được… và rằng bạn có quyền muốn mọi thứ, và yêu cầu những gì mình muốn… và rằng có đôi khi cần thiết phải đưa ra yêu cầu.

Bạn nhận ra rằng mình xứng đáng được đối xử bằng tình yêu, lòng tốt, tính nhạy
cảm và tôn trọng và bạn sẽ không chấp nhận những gì dưới mức đó. Và bạn học được rằng cơ thể của bạn cần phải được quý trọng. Và bạn bắt đầu quan tâm chăm sóc bản thân hơn, đối xử với bản thân bằng sự tôn trọng. Bạn bắt đầu ăn uống theo chế độ ăn hợp lý hơn, uống nhiều nước hơn, và dành thời gian tập thể dục nhiều hơn. Bạn học được rằng sự mệt mỏi sẽ dẫn đến sự nghi ngờ, sợ hãi và bất an, do đó bạn cần dành thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn.

Và cũng như là năng lượng tạo sức sống cho cơ thể, tiếng cười sẽ tạo năng lượng cho linh hồn. Vì vậy, bạn cần có thời gian để cười giỡn và vui chơi.

Bạn học được rằng, phần lớn thời gian, bạn có được từ cuộc sống những gì bạn xứng đáng được hưởng… và rằng hầu hết cuộc sống là một lời tiên tri tự mình phải hoàn thành.

Bạn học được rằng bất cứ thứ gì đáng phải làm trong cuộc đời thì sẽ đáng bỏ công lao để làm và rằng ngồi mong chờ cho một điều gì đó xảy ra là một điều hoàn toàn khác với việc cố gắng làm việc để có được điều đó.

Điều quan trọng hơn nữa là bạn học được rằng để có được thành công, bạn cần có sự chỉ dẫn, kỷ luật, và kiên trì. Bạn cũng học được rằng không ai có thể làm được điều đó một mình... và rằng để có được sự giúp đỡ bạn phải chấp nhận rủi ro. Bạn học được rằng điều duy nhất bạn phải sợ là chính bản thân sự SỢ HÃI. Bạn học cách bước thẳng vào và vượt qua nó vì bạn biết rằng cho dù có chuyện gì xảy đến thì mình cũng giải quyết được và đầu hàng sự sợ hãi chính là từ chối cơ hội sống được một cuộc sống theo ý muốn của mình. Và bạn học được cách chiến đấu cho cuộc sống của mình và không lãng phí nó bằng cách sống dưới sự sợ hãi suốt đời.

Bạn học được rằng bản thân cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, bạn không phải lúc nào cũng có được những gì bạn xứng đáng được hưởng và có đôi khi chuyện không hay lại xảy đến một cách không ngờ cho những người tốt,. Vào những lúc như thế, bạn học được cách không quy kết vấn đề một cách cá nhân.

Bạn học được rằng CHÚA không trừng phạt bạn hoặc không phải là không trả lời cho những lời nguyện cầu của bạn. Chỉ là sự tiếp diễn của cuộc sống mà thôi. Và bạn học cách đối phó với điều xấu xa trong trạng thái sơ khai nhất của nó: BẢN NGÃ.

Bạn học được rằng những cảm giác tiêu cực như giận dữ, ganh tị, sự oán giận phải được hiểu rõ và xoay chuyển hoặc nếu không chúng sẽ làm cho cuộc sống của bạn ngột ngạt, và làm nhiễm độc bầu không khí xung quanh bạn.

Bạn học được cách thừa nhận khi mình sai lầm và xây dựng những cầu nối thay cho những tường thành ngăn cách. Bạn học cách biết ơn và tìm sự thoải mái trong nhiều điều đơn giản mà chúng ta xem đó là điều hiển nhiên, những điều hàng triệu người khác trên thế giới này ước mơ có được như ta: một chiếc tủ lạnh đời mới, nước máy sạch, một chiếc giường êm ái ấm áp, một buổi tắm nước nóng thoải mái.

Từ từ, bạn sẽ bắt đầu có trách nhiệm với chính mìnhvà bạn sẽ tự hứa với mình
không bao giờ phản bội chính mình và không bao giờ chấp nhận những điều gì không phải xuất phát từ trái tim mình.

Và bạn sẽ treo một chuông gió ngay bên ngoài cửa sổ để có thể nghe được tiếng gió. Và bạn quyết tâm luôn mỉm cười, luôn tin tưởng, và luôn mở lòng mình đón nhận những khả năng kỳ diệu.

Sau cùng, với sự can đảm trong tim và sự có mặt của Chúa bên mình, bạn sẽ chuẩn bị sẵn sàng, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu lại tất cả mọi việc để tạo dựng một cuộc sống như mình mong muốn.
"Chúng ta còn lại gì..., chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
2 Trang<12
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.