Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline than_tinh_yeu  
#1 Đã gửi : 10/05/2004 lúc 01:32:49(UTC)
than_tinh_yeu

Danh hiệu: Member

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 10-05-2004(UTC)
Bài viết: 296

Tôi đã được chứng kiến một không khí lãng mạn tại một nơi ít lãng mạn nhất trên trái đất này: trong phòng điều trị dài hạn.

Khi đó, cha tôi phải ở chung phòng với ba người đàn ông khác.

Vài ngày trước đó, có hai vợ chồng già cũng được sắp xếp vào ở trong bệnh viện, nhưng vì đã hết phòng đôi nên những người quản lý buộc phải tách riêng hai vợ chồng này. Người chồng, ông West, được sắp nằm cạnh giường của cha tôi còn nguời vợ bị chuyển qua dãy phòng khác.

Khi vào thăm cha vào một sáng nọ, tôi đã gặp ông West. Ba cô y tá đang săn sóc ông. Ông đã không ăn một chút gì kể từ khi được chuyển vào đây và tôi có thể thấy rõ sự lo lắng trên khuôn mặt của những cô y tá.

Trong khi một cô đang cố gắng đút những thìa gelatin vào miệng ông, thì một cô gái khác cũng đang dỗ ông uống chút nước dinh dưỡng từ chiếc ống hút. Cô y tá còn lại đang đứng kề bên với một cốc nước trên tay. Nhưng ông West nhất quyết không chịu mở miệng.

Cô y tá chìa ra một que kẹo mút và dịu dàng nói "Bác ăn chút kẹo dinh dưỡng này nhe". Nói xong cô nhanh chóng bóc lớp vỏ kẹo và mời ông West. Nhưng ông vẫn cắn chặt môi. Lát sau ông thốt ra một điều gì đó về vợ mình, người đang ở dãy phòng dành cho phụ nữ.

"Hãy đi tìm bà West", một cô y tá lên tiếng, "biết đâu bà ấy có thể dỗ cho ông ăn".

Chừng vài phút sau, một bà lão với khuôn mặt dễ nhìn được cô y tá đẩy vào phòng trên một chiếc xe lăn. Trên tay bà lão là que kẹo mút. Bà nở một nụ cười có sức lan toả mãnh liệt và ông West cũng mỉm cười rạng rỡ. Tôi có cảm giác mình đang xen vào chuyện cá nhân của người khác nhưng tôi không thể không nhìn đôi vợ chồng già ấy. Bà lão đặt bàn tay của mình lên bàn tay ông lão, vỗ về âu yếm.

Với một giọng điệu nhẹ nhàng, bà West dỗ ông West ăn. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, ông West mở miệng và ăn que kẹo mút, ông đang thưởng thức hương vị của que kẹo ngọt và sự hiện diện của bà lão. Trong khi các cô y tá lo cho ông ăn, bà lão bắt đầu ngâm nga hát. Gương mặt trang nghiêm của ông West giờ có phần còn rạng rỡ hơn.

Tôi thực sự xúc động. Lát sau, một cô y tá buông màn quanh giường của đôi vợ chồng già để họ có thể ở cùng nhau trong giây lát. Tôi chợt hiểu ra rằng sự lãng mạn không chỉ có khi chúng ta trẻ và đang yêu nhưng có trong mọi nơi, mọi lúc và còn mãnh liệt hơn qua năm tháng. Phía giường bên kia có tiếng ai đó đang đều đều ngáy.

Và giờ đây, có thể ông West và bà West đang ở cùng nhau tại một nơi nào đó, trong bệnh viện hay trên những chiếc xe lăn thì cũng chẳng có gì có thể chia cách họ. Tôi tin rằng họ sẽ ở bên nhau đến trọn đời, không chỉ vì tôi đã được chứng kiến một khoảnh khắc lãng mạn khó quên đến vậy mà còn vì tôi đã nhìn thấy một tình yêu vĩnh cửu trong những cặp mắt mệt mỏi và đã không còn được tinh anh của họ.

Nancy B. Gibbs
Quảng cáo
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.