Vậy
cũng đã 2 tháng, thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày,.... nghe có vẻ
như nó dài đến vô tận. Cứ mỗi sáng thức dậy, những suy nghĩ ấy lại quay
về, phải làm gì, phải làm sao và tương lai sẽ như thế nào....??? Mọi
cái cứ trong vòng luẩn quẩn của chính con người ta mà chẳng thoát ra
được.
Và rồi công việc, sự tin tưởng ở chính bản thân phải thay đổi, vạch
ra những kế hoạch, những dự định, những điều nên làm để tìm lại niềm tin
trong ta.....!!! Để biết ta có ích, ta là ta.....!!!
Tinh thần có lẽ đã thật sự thoải mái hơn nhờ những động viên, người
kề cạnh người những lúc cần để thấy ấm áp hơn....! Để biết ta không lạc
lõng trong thế giới chỉ một màu đen tối, ánh sáng len lói và mập mờ nhưng ta vẫn
tìm được con đường đi đến cái cửa mở ra, một cánh đồng hoang xanh rờn
trước mắt, ta thấy được bầu trời mà nơi đó, mặt trời soi đường ta
đi.....! Đi cho quãng đường còn lại chan hoà ánh nắng ban mai, chan hòa
mùi hương lúa, những con đường mòn và những cành cây tán lá rộng mở, 1
ngôi nhà gỗ nhỏ bé bên ven đường, nơi ta tìm thấy hạnh phúc gia đình,
mái ấm yêu thương, ngôi nhà của tình yêu bao la từ gia đình, từ bạn bè,
từ người thân, từ những người ta chưa từng quen biết, từ những điều nhỏ
bé nhất.............Đó là điều vô giá của thời gian mà ta phải vật vã để
chấp nhận....... chấp nhận và sống....!
Ta đang tìm lại chính niềm vui đó, niềm hạnh phúc, niềm sống và những
điều ta phải làm gì, mà ta nghĩ đã mất, cảm ơn về tất cả, cảm ơn về mọi
điều, cảm ơn về NGƯƠI..... NGƯƠI đã cho ta biết ta phải sống như thế nào cho 1 tương lai, ta sẽ cùng NGƯƠI, đến hết cuối con đường, NGƯƠI sẽ đi cùng ta, và ta cũng sẽ đi cùng NGƯƠI.... Ta chết thì NGƯƠI cũng phải chết, mà ta sống thì ta sẽ cho NGƯƠI thấy ta là người chiến thắng giữa trận đấu chỉ có ta và NGƯƠI trên đấu trường SINH MỆNH...... NGƯƠI hãy nghe những gì ta nói............... NGƯƠI biết chưa......!!!!!