Trang chủ HIV  |  Web Link  |  Giới thiệu |  Liên hệ  |  English 
hiv logo

Thông báo

Icon
Error

Đăng nhập


Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to last unread
Offline dien180  
#1 Đã gửi : 06/08/2004 lúc 08:56:10(UTC)
dien180

Danh hiệu: Thành viên mới

Nhóm: Thành viên chính thức
Gia nhập: 20-06-2004(UTC)
Bài viết: 673

Được cảm ơn: 4 lần trong 3 bài viết
<table cellspacing="0" cellpadding="0" width="100%" border="0"> <tbody> <tr> <td class="NewsTitle" width="100%" height="25"></td></tr> <tr> <td width="100%" height="5"></td></tr> <tr> <td width="100%"> <table cellpadding="1" width="80" align="left" border="0"> <tbody> <tr> <td width="100%"><img style="BORDER-RIGHT: blue 1px solid; BORDER-TOP: blue 1px solid; BORDER-LEFT: blue 1px solid; CURSOR: hand; BORDER-BOTTOM: blue 1px solid" onclick="popupImage('/TinTuc/DoiSong/2004/7/19/23621/10(1).jpg');" src="http://www.thanhnien.com.vn/TinTuc/DoiSong/2004/7/19/23621/10A2.jpg" border="0" /></td></tr> <tr> <td class="NewsPictureNote" align="middle" width="100%">Minh họa: DAD.</td></tr></tbody></table> <div class="NewsLead"> <p>Xưa, thi hào Nguyễn Du từng viết, "Ghen tuông thì cũng người ta thường tình". Nhiều người cũng thừa nhận, trong cuộc sống, nếu không ghen tuông thì nó bớt đi một phần... thi vị. Bị vợ ghen cũng là một đề tài để các ông chồng lấy ra "làm mồi" cho câu chuyện của mình, nhưng ít có ông nào đặt câu hỏi ngược lại, vì sao vợ mình lại ghen?</p></div><br /> <div class="NewsBody"> <p><strong><font color="#434343">Người phụ nữ... "đứt dây thần kinh ghen"</font></strong> <p>Mi là một cô gái hoạt bát, chỉ dáng người là hơi... "quá tải". Bù lại, cô có nụ cười rất tươi. Nhiều người bảo rằng, ở nhà bị vợ giận, đến cơ quan gặp Mi cười một cái là quên hết. Đi đến đâu, cô cũng trở thành trung tâm vì cách ăn nói chân thực và rất dí dỏm. Khi còn là cán bộ của một đơn vị trực thuộc Sở Lâm nghiệp tỉnh B. bạn bè từng gọi Mi là "người đàn bà không ghen". Chuyện này, sau đó trở thành một giai thoại. <p>Số là, do khổ người không mấy thon thả nhưng Mi lại lấy một anh chồng "đốt không đủ khét" (theo cách nói của Mi). Anh chồng ít nói này đi đâu cũng ngồi sau xe đạp để Mi đèo. Nhiều người độc miệng trêu: "Chào em Mini, hôm nay chở em đi chơi à?". Mi tỉnh rụi: "Bữa trước mới là em, còn đây là... con". <p>Sau mấy năm đi lao động xuất khẩu ở Đức về, anh chàng hiền lành bỗng nhiên đổ đốn. Có người biết chuyện kể lại, Mi phớt Ăng-lê: "Mấy con bươm bướm ấy nó yêu tiền chứ yêu gì cái ông đốt không đủ khét, bỏ đi!". Có lần anh này chở bồ đi ngoài đường, Mi kêu lại, lấy tiền đưa cho chồng rồi nói nhã nhặn: "Anh cầm thêm tiền, chứ để lỡ ra như hôm nọ thì quê chết". Lần khác, vào quán ăn sáng với bạn bè cùng cơ quan, bắt gặp chồng ngồi với một cô gái ỏn ẻn khều từng sợi bún, Mi cầm cục xí quách to, gặm thịt, còn xương ném cho lăn vào chân chồng. Anh chồng bị bắt quả tang mặt ngây như phỗng. Mi bảo với bạn: "Người ta sống nước ngoài quen rồi, thôi kệ, đi đâu thì đi, hết tiền, hỏi có về nhà con này không". Vì những chuyện đó, người ta kháo nhau, hoặc Mi đã chán chồng, hoặc Mi là người đàn bà duy nhất trên thế giới bị đứt "dây thần kinh ghen"! <p>Thế rồi có một ngày, anh chồng dẫn một cô bỏ chồng về thú nhận với vợ là đã... trót yêu và xin vợ ký vào đơn ly hôn. Mi vẫn bình tĩnh hẹn: "Thôi, chủ nhật này, cô đến đây, tôi sẽ trả lời". <p>Chủ nhật, khi cô gái nọ đến đã thấy Mi tay chống nạnh đứng chặn cửa, vẻ mặt đanh lại, tay chỉ vào mặt cô gái: "Tôi nói cho cô biết, chồng tôi là khúc cá ươn, tanh lắm, lợm lắm, nhưng cấm con nào đụng vào!". <p>Chuyện này do chính Mi kể lại, tôi hỏi có nêu tên lên báo được không, Mi bảo: "Có gì mà phải giấu!". <p><strong><font color="#434343">Khổ nhục kế</font></strong> <p>N. làm nghề chữa ống nước nên gọi là "N. nước". Tỉnh mới chia nên có nhiều việc làm. Có ít tiền cộng thêm tính... ham vui, N. lấy cả thảy 3 lần vợ có giấy kết hôn. Hai vợ trước bỏ vì... ghen. Theo N., ghen thì không có gì đáng phê phán nhưng không được... bù lu bù loa làm "mất danh dự" của anh. Khi yêu người vợ thứ ba bây giờ, cô này cam kết dù có ghen cũng không... hé răng. Bắt đầu từ ngày về sống chung, phàm tối nào N. chưa về, nấu cơm xong, chị vợ đều ra cổng ngồi chờ. Nếu là trời nắng tay chị cầm cái quạt nan phe phẩy, nếu là trời mưa, chị cứ trùm áo mưa mà đứng chờ đến khi N. về thì thôi. Có hôm mưa lạnh, N. về đến nơi đã thấy vợ mình tái ngắt, nhưng không vì thế mà N. lùi bước, cứ chiều đến tiếp tục bù khú nơi hàng quán và theo đuổi cô này cô nọ. <p>Đằng đẵng 5 năm trời như thế, cho đến gần đây, anh ta có vẻ "ngấm đòn" khi bảo rằng, vợ thì có thể chờ chồng và đứng ở đâu, bao lâu cũng được, chứ không thể đứng trước ngõ vì mọi người biết sẽ tổn hại đến "danh dự" của chồng. Ý muốn chị vợ có đợi thì ngồi trong nhà mà đợi. <p>Lại kể, chị vợ thứ hai của "N. nước" thấy vợ sau của chồng mình chơi kiểu "khổ nhục kế", cho dù hiệu quả chưa rõ ràng, cũng học theo. Chị ta viết một hàng chữ sau lưng áo của đứa con trai 8 tuổi: "Cha tôi là N. nước, một người cha vô trách nhiệm". N. không sao chịu nổi lời đàm tiếu, bất cần là vậy cũng phải viết đơn lên Ủy ban Dân số - Gia đình và trẻ em đề nghị can thiệp. <p><strong><font color="#434343">Tránh công an, gặp... "chằn lửa"</font></strong> <p>Hôm kiểm tra ở cơ sở xong, có uống chút bia nên cao hứng, H. đòi đi hát. Mấy ông cán bộ đơn vị "được" kiểm tra bàn lùi: "Độ này công an làm rát lắm!". H. đỏ mặt tía tai: "Các ông không phải sợ, công an tôi quen hết!". Thế là đi. <p>Chị vợ vốn biết chồng "mê" karaoke nên đã rắp tâm thuê người theo dõi. Được mật báo, chị trang điểm son phấn, diện váy ngắn, cầm di động kiểu "cave" trông rất sành điệu. Đến nơi, để người của karaoke khỏi nghi, chị rút ngay điện thoại di động bấm số của anh. Chuyện này sau được chị kể lại cho chị em cơ quan để truyền... kinh nghiệm: Anh ta cao tay lắm, vẫn bấm điện thoại để nghe, tôi nghi quá, karaoke gì mà im ắng thế ? Tôi hỏi: "Anh đang ở đâu rồi?". Anh ta tỉnh queo: "Anh đang họp!". Thấy chủ quán karaoke lắng nghe, tôi từ tốn: "Dạ, em biết rồi!". Đoạn bí mật bấm NO để ngắt, nhưng miệng vẫn tiếp tục: "Thôi, các anh ngồi đi, có đào rồi mà, em lên làm gì. Dạ, thế thì em lên một chút rồi về cũng được!". <p>Chủ quán nghe vậy không chút nghi ngờ, cho người dẫn chị lên. Cửa mở, một cảnh, cho dù đã tưởng tượng trước, cũng làm chị bất ngờ không kiềm chế được. Chị rút đôi giày đang đi, cứ thế lao vào phang tới tấp vào anh và cô tiếp viên đang ngồi tình tứ trong lòng: "Anh đang họp này! Anh đang họp, họp, họp...". Thấy ồn ào, các cửa phòng mở ra, chị trố mắt, toàn là người xưa nay vẫn lấy tên mình ra "thế chấp", chị đay nghiến: "Họp, các ông họp thế này à?". <p>Sau vụ huyên náo ấy, nhiều người bảo nhau, tránh công an lại gặp "chằn lửa", hãi đến tận già! <p><strong><font color="#434343">Đánh ghen</font></strong> <p>Chuyện này tôi nghe đồng nghiệp ở Huế kể lại: Anh chồng vốn là một kameramen, không biết thế nào lại đâm mê mẩn cô "H. nốt ruồi" phục vụ ở nhà hàng, quên hết vợ con. Si tình, anh thuê nhà cho cô này ở, lại chở đi về nên chẳng mấy chốc chuyện đến tai vợ. Sau nhiều lần "chiến tranh" bùng nổ, cho dù đó là chiến tranh lạnh hay có mùi "súng đạn" anh ta đều không sợ, chỉ sợ mất cái nốt ruồi. Chị vợ cay cú đâm ra quẫn trí, thuê dân "đâm thuê chém mướn" đến đàm phán để tìm cách trị đôi tình nhân mù quáng kia. Sau khi thỏa thuận giá 5 triệu đồng với điều kiện "khủng bố" cho cô nốt ruồi sợ để tha cho chồng chị ta, hai tay anh chị ra về. Lát sau không biết thế nào bọn hắn quay lại, thương lượng với chị rất "tử tế": "Nếu chỉ đánh cảnh cáo cô ta, chúng tôi sợ chồng chị càng thương cô ta mà gắn bó hơn, hay là chúng tôi chỉ lấy 3 triệu rồi đánh cho anh chồng của chị gãy chân bó bột nằm nhà, bảo đảm gan cô nốt ruồi có mọc lông cũng không dám đến. Chị vừa đỡ tốn tiền, vừa có thể giữ được chồng". Chị vợ vừa nghe đến chuyện đánh chồng gãy chân đã hốt hoảng: "Không! Không, đừng đánh chồng tôi. Thôi mấy chú trả tiền lại cho chị cũng được". Hai tay "anh chị" nghe thế bèn co giò chạy: "Thôi thế thì chúng tôi đánh cô nốt ruồi!". Chị vợ sợ chúng không giữ lời hứa lại đi đánh chồng mình nên ba chân bốn cẳng đuổi theo, la lớn: "Thôi, thôi, đừng đánh, đừng đánh!". Chuyện này vốn làm huyên náo cả khu phố nên sau đó thiên hạ biết cả, đi đâu cũng bàn tán, khiến anh chồng một phen bẽ mặt. <p><strong><font color="#434343">1.001 kiểu ghen</font></strong> <p>Khi thảo luận về đề tài ghen, nhiều người cung cấp cho chúng tôi không biết bao nhiêu câu chuyện phải nói là... kinh dị, nhiều chuyện không thể viết ra vì nó... khiếm nhã quá. Nhiều kiểu ghen tuông bệnh hoạn dẫn đến án hình sự, bạn đọc từng đọc trên báo, kể lại cũng không tiện lắm. Ví như vợ ghen nên lập mưu dùng lưỡi dao lam thiến "của quý" của chồng, hay chuyện chồng bắt vợ "thể hiện" bằng cách rủ tình nhân đến "âu yếm" cho mình xem rồi cho một lọ a-xít vào mặt... Trong phóng sự này, chỉ xin đề cập đến các kiểu ghen được coi là "có thể chấp nhận được". <p>Nói "có thể chấp nhận", là một cách nói, chứ câu chuyện chồng ghen vợ mà chúng tôi đề cập sau đây, bạn đọc xem có thể "chấp nhận được" không: <p>Anh chị đều là người thành đạt. Thời sinh viên, chị từng có một mối tình nồng nàn nhưng sau đó tan vỡ vì anh bạn cùng khóa vào nhận công tác tận Tây Nguyên (hồi ấy là xa lắm). Khi quyết định cưới nhau, chị đã kể hết cho anh, thậm chí đưa hết cho anh xem thư từ và vật kỷ niệm của hai người với mong muốn chồng "khép lại quá khứ". Thế nhưng, anh chồng không hiểu vì sao ngay sau ngày cưới, hằng đêm, bắt chị nằm nghe anh đọc bức thư tình của người yêu gửi cho chị ngày trước. Cứ đọc xong một câu anh chồng lại bình luận một câu: "Em yêu! Anh vẫn còn ngất ngây mùi hương nồng nàn từ mái tóc em" - "Hồi ấy có dầu gội đâu mà nồng nàn, tóc hôi thiu òm!". "Nhớ bàn tay mềm mại của em" - "Tay gân guốc, có hai cái sẹo mà còn mềm mại". "Anh hy vọng một ngày không xa, chúng ta sẽ được bên nhau mãi mãi"- "Muốn gần nhau mãi mãi à, cô bỏ nhà mà đi theo nó"... <p>Chị bảo, chỉ trừ những hôm anh say xỉn về là ngủ ngay, còn lại thì đều đặn như thế từ ngày cưới cho đến khi có hai mặt con và bây giờ đứa lớn đã vào đại học. Bạn bè biết chuyện tức giùm cho chị, bảo chị sao không bỏ quách đi cho xong. Chị dẫn lời của văn hào Bơc-na-so: "Hôn nhân là việc mà người trong cuộc không cho người ngoài biết họ nói với nhau những gì, còn người ngoài cũng không thể biết họ nói những gì với nhau". Đấy là chuyện các bạn biết về tôi, biết đâu có những chuyện tôi không biết về hôn nhân của các bạn?". <p>Tôi nghe và lờ mờ hiểu, hình như chị có lý. <p align="center">oOo <p>Đem chuyện này trao đổi cùng bạn bè với mong muốn "tích lũy kiến thức về... ghen", một người bạn vong niên của tôi trầm ngâm giây lát, đoạn hạ một câu: "Vợ ghen chồng không có chi đáng bàn, nhưng đến lúc có một gái xinh đẹp chưa chồng nào đó lại ghen với vợ cậu, thì đời cậu coi như... tiêu!". </p></div></td></tr></tbody></table>
Chúng ta nói dối khi chúng ta nói rằng chúng ta sợ… sợ cái điều mà chúng ta không hề biết, sợ những người chúng ta nghĩ đến, sợ những gì sẽ khám phá ra chính chúng ta.

Quảng cáo
Rss Feed  Atom Feed
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.