Thế là đã được 4 tháng kể từ ngày đó rồi.
Thời gian 4 tháng, nếu nói dài thì cũng dài nhưng nếu nói ngắn thì cũng ngắn thật.
Trong 4 tháng qua, mình đã từng có lúc thẫn thờ, áp lực nghẹt thở tưởng như sắp chết nhưng cũng có lúc lại lạc quan tin tưởng vào ngày mai tươi sáng.
Sáng hôm đó, ngày 24/02/2011. Mình nhận được một cú điện thoại từ 1 trường danh tiếng thông báo rằng mình đã được chấp nhận vào học với 70% học bổng.
Giờ là lúc mình phải quyết định. Nếu học thì nhà sẽ tốn rất nhiều tiền nhưng nếu không học thì mình sẽ thấy rất tiếc. Và cũng là lúc mình phải quyết định rằng có đi kiểm tra HIV lần cuối không ?
Lần đầu là vào tuần thứ 7 với kết quả âm tính. Nhưng lần 2 vào tháng thứ 4, liệu kết quả có thay đổi không ? Nếu có kết quả dương thì giấc mơ đi du học sẽ tan thành mây khói. Nếu dương mà vẫn đi thì sau khi đi, thời gian trên cõi đời này cũng không đủ để mình bù đắp cho cha mẹ....Bao nhiêu là băn khoăn, suy nghĩ dồn lên đầu mình. Trong đêm hôm đó, mình đã thức trắng đêm để viết sẵn 1 bức thư tuyệt mệnh trước khi đi kiểm tra lần cuối cùng những giọt nước mắt hối hận với hi vọng sẽ không phải mở bức thư đó ra lần nữa.
Sáng sớm, 8 giờ, Chân Trời Mới. Nhìn xung quanh, dường như mọi cặp mắt đang đổ dồn vào mình khi họ thấy một câu bé với áo đồng phục, dắt xe vào cổng trung tâm.
Đầu óc quay cuồng khi nghĩ đến ngày cuối cùng trong cuộc đời lại là ngày ta phải ngại ngùng với thế gian. Thôi kệ, đằng nào cũng là chết, cứ tiến.
30 phút trôi qua...rồi 40 phút trôi qua...Cuối cùng cũng đã có kết quả.
Âm tính.
Không biết nói như thế nào nữa. Dường như chả còn lời nào để ta nổi cái cảm giác vừa dưới địa ngục trở lại thiên đàng nữa.
Vì vậy, mình có 1 lời khuyên đối với các bạn đang chờ kết quả và đang chờ tới ngày xét nghiệm rằng "Kết quả sẽ gần như luôn như bạn nghĩ. Đừng Stress nhiều quá thành ra Sờ lên đầu thì bị sốt, sờ lên bụng thì đau bụng"