Tôi chỉ còn biết an ủi bạn. Nhưng mỗi lần tới thăm Tèo, tôi không khỏi buồn bã khi thấy căn phòng vắng bàn tay phụ nữ của nó đầy nét hoang tàn. Nhiều lúc ti vi để dưới gầm giường, tủ lạnh trong buồng tắm, còn quần áo thì trên trần nhà.
Vậy mà không thể tin được, hôm qua Tèo tới gặp tôi, cả khuôn mặt, cả trang phục, cả hàm răng đều sáng bóng như gương. Tèo reo lên lanh lảnh:
- Tớ có vợ rồi, bạn ơi.
Tôi sững cả người như bị sét đánh:
- Ở đâu ra?
Tèo cười ngoác cả mang tai:
- Ở trong quả táo!
Tôi kinh ngạc:
- Thế là thế nào?
Tèo kể lể:
- Một hôm tớ đi làm về, bỗng giật mình thấy nhà cửa gọn gàng, thơm phức, trên bàn có một mâm cơm nóng hổi.
Tôi nhăn mặt:
- Xạo!
Tèo phẩy tay:
- Xạo làm gì! Tớ cực vui, nhưng nghĩ: chắc bà dì qua chơi, thấy bề bộn nên thương mình dọn dẹp giúp. Chả là tớ có một bà dì rất tốt bụng và thương người.
Bà dì ấy thì tôi biết nên gật đầu. Tèo nói tiếp:
- Nhưng hôm sau, đi làm về, tớ cũng thấy y chang. Nghĩa là sàn nhà sạch nhẵn, quần áo giặt xong được ủi và gấp cẩn thận trong ngăn tủ, kể cả quần đùi. Tủ lạnh được lau chùi và mâm cơm lại bốc khói với bốn món chưa kể món tráng miệng. Tớ cảm động quá, hạnh phúc quá bèn phone cho bà dì để cảm ơn. Bà ấy ngạc nhiên vô cùng, nói chưa khi nào làm thế. Bà còn gọi điện thoại cho chồng sau đó, nhờ đến đón tớ đi khám bác sĩ tâm thần. Tớ quá lạ lùng, và quá khó hiểu. Đến mức nghi rằng thủ phạm là... cậu.
Tôi giật mình:
- Là tôi à?
Tèo nheo mắt:
- Đúng. Tớ có thoáng nghĩ thế vì ngoài bà dì, xưa nay chỉ còn cậu thương tớ. Nhưng rồi bình tĩnh lại, thấy trong quá khứ, có thương tới đâu thì cậu cũng chỉ rủ tớ đi nhậu rồi về phòng lại bày thêm. Cậu chưa khi nào tự dọn phòng mình cho ra hồn, nói gì dọn phòng tớ.
Tuy hơi tự ái, nhưng tôi cũng phải thốt lên:
- Đúng vậy.
Tèo hăm hở:
- Tớ nghĩ mãi không ra. Tớ tin chắc là trò đùa của một bạn hiền nào. Nhưng ngày thứ ba đi về cũng thế. Tức là cũng vẫn nhà cửa tinh tươm. Chẳng còn cách gì khác, tớ bèn rình. Hôm qua, tớ đi làm nhưng về sớm hơn thường lệ đến ba tiếng đồng hồ.
Tôi ngắt lời:
- Thì hôm nào bọn ta đi làm chả thế?
Tèo xua tay:
- Biết rồi. Nhưng mọi hôm về sớm ra quán bia ngồi. Còn hôm qua về sớm, tớ rón rén về nhà, rón rén lên cầu thang, rón rén nhìn qua khe cửa. Tóm lại, tớ đối xử với nhà mình như thằng ăn trộm.
Tôi sốt ruột:
- Rồi sao nữa?
Mắt Tèo sáng rực lên:
- Rồi tớ thấy, như trong chuyện thần thoại, quả táo mà tớ mua tuần trước, để quên không ăn trên nóc tủ lạnh từ từ tách đôi, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần chui ra từ quả táo, vừa tung tăng ca hát vừa thu dọn căn phòng.
Tôi nghẹt thở:
- Rồi sao nữa?
Tèo cười sang sảng:
- Rồi tớ đâu phải thằng ngốc. Tớ lao vào nhà, vớ lấy quả táo nhai ngấu nghiến. Cô gái kêu thét lên, nhưng cô không còn chỗ chui, thế là cô yêu tớ. Hai đứa tớ sắp kết hôn, hôm nay đến để báo cho cậu biết.
Tôi nghe mà lòng tê tái, vừa mừng cho Tèo, vừa tủi cho mình. Đời tôi đã mua không biết bao nhiêu bưởi, xoài, cam, quýt mà không mua táo, mới ra đến nỗi này, chẳng có ai yêu.
Tiễn Tèo ra về, tôi lao ngay ra chợ, mua ngay một trái táo to nhất, đắt nhất. Vỏ táo đỏ lự, thân táo bóng bẩy, mùi táo thơm lừng. Đừng nói một, chứ nếu có mười cô thiếu nữ chui ra từ đây thì cũng đủ chỗ.
Tôi mang táo về nhà, lau sạch nóc tủ lạnh rồi nhẹ nhàng đặt lên trên. Cả đêm thao thức không ngủ. Đúng rồi, không phải ngẫu nhiên mà Adam và Eva làm quen nhau từ quả táo, có lý do khoa học đàng hoàng.
Hôm sau tôi đi làm, được vài tiếng đồng hồ thì bỏ chạy về nhà. Bắt chước Tèo, tôi rón rén lên cầu thang, rón rén nhìn qua lỗ khóa.
Kìa, trong căn phòng tối mờ mờ, trái táo động đậy.
Tôi nín thở.
Táo động đậy mạnh hơn.
Rồi từ đó, chui ra một con sâu róm to đùng!
Lê Hoàng